Lắp mạch điện tải muôn vạn yêu thương,
Cô dẹp gọn muôn trùng trùng điện trở,
Để dòng điện cứ chạy không bỡ ngỡ,
Nối thành công thắp sáng triệu ánh đèn.
Giữa muôn trùng điểm hở và điểm đen,
Cô thay đổi cho mạch hoàn mỹ nhất,
Để hiệu suất phải đạt là cao nhất,
Hạn chế tối đa lượng hao phí không cần.
Một công thức mà Niu-tơn cũng phải phân vân,
Hay là Cu-lông và Ôm, cũng đành chịu bí,
Nhưng thiết nghĩ công thức này vô cùng hợp lý,
Tấm lòng cô bằng vô cực giai thừa.
Chẳng tuân theo một định luật xa xưa,
Cô chỉ cho chứ chẳng hề mong nhận,
Có đôi lúc có những chuyện làm cô giận,
Nhưng cô mà! Chẳng thể thành anion.
Rồi một mai khi dòng điện sinh công,
Khi dòng điện chính thức vào cuộc sống,
Làm sao quên được đã từng có một nguồn sống,
Một nguồn sống đã phóng tia lửa điện vào tim.
20/11/2011
Phạm Ngọc Cường