Nào ai biết? Ai nào có biết?
Biết là ai? Ai biết là ai?
Đôi vai gầy, thân mảnh mai,
Bàn tay, nét phấn, miệt mài sớm hôm.
Chăm con nhỏ, đêm hôm nào bỏ,
Quản học trò, ngày sớm nào quên,
Ấy vậy mà lại nhớ tên,
Cả chục, chục lớp có quên đứa nào.
Trong tâm nhỏ, lao xao khoảng vắng,
Nét mặt đà nhập cái văn chương,
Văn chương mang lại tình thương,
Cho người, người cảm, cảm thương, thương người.
Để thấu hiểu, nụ cười nước mắt,
Để nhận ra, trăm sự ở đời,
Học văn thơ, để thay lời,
Thay lời chưa nói, nói lời yêu thương.
Lời nói thương có đâu nói hết?
Hết làm sao? Sao hết được sao?
Công ơn dạy dỗ lớn lao
Kể làm sao xiết biết bao ân tình!
20/11/2011
Phạm Ngọc Cường