Giữa muôn trùng yếu tố tự nhiên,
Cô tác động vào trăm ngàn vật chất,
Lao động để tạo ra “nguồn sức bật”,
Đẩy thị trường, nền kinh tế tiến lên.
Có một “quy luật” chẳng thể gọi thành tên,
Quy luật ấy vật chất chẳng thành hàng hóa,
Mà được dưỡng cho sự nghiệp công nghiệp hóa,
Cho một tương lai, một đất nước sau này.
Ngày mai đây đất nước được dựng xây,
Trên cơ sở “quy luật” ngày hôm ấy,
Có lẽ nào có thể quên nhìn thấy,
Người tạo quy luật kia vẫn trên bục giảng trường.
Một quy luật vượt trên cả phi thường,
Mà người tạo ra còn phi thường hơn nữa,
Đã dùng tình thương để soi đường mở cửa,
Đã dồn tâm huyết để dựng sẵn nửa con đường.
Nếu mai đây vật chất được vận chuyển khắp quê hương,
Hay là xuất khẩu ra một nơi nào khác,
Thì tất cả cũng đều, đều mang một mắc,
Là những sản phẩm chất lượng “Made by ... cô”
20/11/2011
Phạm Ngọc Cường