Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

Trách "Giận"


TRÁCH "GIẬN"

Hồi nhỏ có biết gì đâu,
Giận nhau cũng chỉ vài câu là hòa.
Lớn rồi thì lại thật thà,
Giận thì ra giận, với là khó quên.
Mà chẳng lẽ lại dễ quên,
Người ta lại bảo: “Cái tên ấy hèn,
Chẳng dám dỗi, chẳng dám ghen,
Chẳng dám để bụng, nhỏ nhen với đời”
Hỡi ơi kêu tới ông trời,
Ai mà rãnh thế xem đời cười chê?
Chẳng lẽ giận, cũng bị phê?
Không giận, không được, không phê, hơi buồn.
Cớ sao lại cứ như tuồng,
Hết hồi hiệp một xuống xuồng sang sông.
Sang sông nào có đâu xong,
Dây dưa kéo mãi, lông nhông tới hoài.
Cứ như đám nít choai choai,
Mặt già chưa tới, măng mai qua rồi.
Vậy mà vẫn thích đâm chồi,
Chọt qua, chọt lại, mấy hồi… mệt ghê!
Người bị động, kẻ bị tê,
Tinh thần phân tán, mặt ê hóa rồ.
Ham thiệt hơn, lại hồ đồ,
Cái chén thì giữ, cái tô bất cần.
Lại chẳng có chút phân vân,
Chỉ nghĩ mình đúng chẳng cần ai sai.
Tại sao không nghĩ cho ai,
Cho người người hiểu, chẳng ai hiểu lầm.
Lỡ như có lỡ hiểu lầm,
Đừng như con hến, lầm lầm im re.
Chẳng phải giấu, chẳng phải che,
Việc gì phải sợ phải e hỡi người.
Nói đi chín bỏ làm mười,
Cho lòng thanh thản, nụ cười thêm tươi.

16/11/2012 – 18/11/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

Tôi phải sống như ngày mai tôi còn phải sống

TÔI PHẢI SỐNG NHƯ NGÀY MAI TÔI CÒN PHẢI SỐNG

Tôi đang sống, chiến đấu bằng niềm tin,
Bằng khát khao, nghị lực của chính mình,
Bằng ánh mắt, nụ cười của các bạn,
Nhưng chẳng bao giờ ... bằng cuộc sống của tôi.

Nếu ngày mai tôi không còn sống nữa,
Chẳng đáng buồn phải níu kéo làm chi,
Có đáng cười khi tôi phải ra đi,
Hãy im lặng ... để tôi cười khi ấy!

Nếu ngày mai tôi không còn tỉnh dậy,
Bạn cũng đừng vẽ tiếp ước mơ tôi,
Bởi ước mơ tuy chẳng phải xa vời,
Nhưng có lẽ ... đừng làm thì mới tốt.

Nếu tôi chết cho cây rừng tươi tốt,
Cho cuộc đời vẫn mãi mãi xanh tươi,
Cho bờ môi không biến mất nụ cười,
Thì ắt hẳn tôi sẽ không ngần ngại.

Bởi thế gian tưởng muôn ngàn trống trải,
Thì cuộc đời vẫn còn có lắm gian truân,
Khi vùi, khi dập, có khi ngừng,
Đương sống nay, mai đây ai biết được.

Tôi đang sống và bạn cũng đang sống,
Nhưng bạn ơi bạn có sống hay không?
Hay là tôi đã chết thật rồi?
Sao vô cảm mà ơ thờ đến thế.

Tôi phải sống như ngày mai tôi còn phải sống,
Còn bạn? Bạn có sống như vậy không?
Hay là bạn đang sống như ngày mai bạn phải chết,
Để quên đi hết mọi chuyện trên đời.

Phạm Ngọc Cường
18/10/2012

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Tặng bác Hùng

Tặng bác Hùng diễn đàn Tình thương
Tuổi chửa sáu mươi có phải già? 
Mới thời xuân đó có đâu qua! 
Khỏe người ở chỗ còn hoạt động 
Hơn người ở chỗ vẫn vui ca 
Tuổi vẫn đương đi nhưng vẫn mặc! 
thời nào có tiếc chi ta 
Nhe răng cười với bao trẻ nhỏ 
Bác cháu quây quần tuổi già xa! 

Phạm Ngọc Cường
10/10/2012

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Đoàn kết Việt - Lào


ĐOÀN KẾT VIỆT - LÀO

Lưng cùng tựa cha Trường Sơn hùng vĩ,
Uống chung dòng nước mẹ Mê Công,
Cùng chung số phận xiềng gông,
Cùng chung lý tưởng, chung lòng đấu tranh.

Trong kháng chiến bên nhau sát cánh,
Chung chiến hào đánh bọn ngoại xâm,
Việt – Lào tình nghĩa bao năm,
 Lính Lào –Lính Việt tình hơn trăng rằm.

Khi thì được bọc đùm che chở,
Khi bị giam ở núi Trung Kỳ,
Trải bao khổ cực phân ly,
Quân dân Lào – Việt vẫn vì nghĩa chung.

Mặc xâm lược đua nhau nối súng,
Quân Việt – Lào hợp tác liên minh,
Giúp bạn là tự giúp mình,
Cùng nhau chiến đấu đánh tan binh thù.

Ai đếm được: Bao sông, bao suối?
Bao cánh rừng, bao núi, bao non?
Lính Lào, lính Việt ai còn?
Bao xương, bao máu gây non nước này?

Còn nguyên đó bao chuyện năm ấy,
Nghĩa Việt – Lào sâu đậm đến nay,
Trải bao nhiêu trận đánh Tây,
Củ gừng, quả ổi đong đầy tình thương.

Rồi thắng lợi cuối cùng cũng đến,
Đất nước Lào độc lập là đây,
Việt Nam ta cũng vui lây,
Vì tình hữu nghị đến ngày nở hoa.

Hoa đã nở mở ra trang mới,
Trang hòa bình, hợp tác phồn vinh,
Giúp đỡ bằng cả nghĩa tình,
Kinh tế, giáo dục, an ninh, quốc phòng.

Từ xây dựng trường học hữu nghị,
Đến hợp tác Quốc hội Việt – Lào,
Trồng cao su ở Nam Lào,
Cho đến cắm mốc Việt – Lào phân chia.

Nay kỉ niệm cùng nhau nhìn lại,
Một chẳng đường gian khổ đã qua,
Để ta tự nhắc nhở ta,
Việt – Lào, Lào – Việt mãi là anh em.

Rút kinh nghiệm, khắc phục yếu kém,
Đưa Việt, Lào vững bước tiến lên,
Hợp tác tích cực hai bên,
Chủ nghĩa xã hội dựng xây vững bền.

Năm đoàn kết Việt - Lào
06/09/2012 - 10/09/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Khai giảng cuối cùng

KHAI GIẢNG CUỐI CÙNG

Tiếng trống quen quen nghe sao lạ
Bồi hồi giục giã cả con tim
Thời gian âm thầm trôi lẹ quá
Ngu ngơ ngoảnh lại chẳng thể tìm

Tìm sao thấy cái sân trường năm ấy
Vội qua níu lại bước chân
Cánh cổng kia ai nỡ khép vội
Để chỉ còn mỗi cánh hồng trên sân

05/09/2012 - Khai giảng cuối cùng
Phạm Ngọc Cường

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Đọc lại mấy bài thơ

ĐỌC LẠI MẤY BÀI THƠ

Ngẩn ngơ đọc lại mấy bài thơ
Lắm lúc làm thơ thấy mình khờ
Có khi lại thấy già trước tuổi
Nhưng mà vẫn khoái thú làm thơ

03/09/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Thầy tôi, Lê Kim Anh

Thầy tôi, Lê Kim Anh

Thu đã qua, rồi thu lại trở lại,
Ngày đã qua, ngày có trở lại không?
Vội mà chi thầy về cõi hư không?
Để nhìn lại cả cuộc đời nuối tiếc!

Chiếc áo xanh kia chẳng còn biên biếc!
Nắng sờn vai mồ hôi thắm nhạt màu.
Đôi giày cũ kia nào ai có biết?
Đã đồng hành cùng dắt em bước mau.

Khi máu trong tim trào dâng niềm hy vọng
Sáng ngời ánh mắt niềm tin yêu bao la
Cống hiến cả tuổi thành xuân và tuổi già
Thầy tận tụy cho đến ngày nhắm mắt.

Những buồn vui thăng trầm, thầy nhớ như khắc,
Những dấu ấn về trường nào có quên đâu
Thầy nhớ rõ những đứa học trò xuất sắc đứng đầu
Lấy làm gương cho chúng em phấn đấu.

Ôi! Còn bao câu chuyện như về thầy yêu dấu!
Muôn bài học ẩn chứa thật sâu xa
Mặc tuổi già nhưng thầy vẫn chẳng già
Từng lời nói nụ cười vẫn dí dởm hài hước.

Ôi nhớ lắm ...
cái đường tròng siêu cấp không thể tưởng tượng được
cái tài tính nhẫm máy tính xịn nào bằng
và nhiều lúc đang trắc trở băng khoăn
thầy chợt hỏi "Trúng không?". Ồ "Quá trúng!"

Nay xa rồi lòng em mong lung quá
Nhưng vẫn nhớ mãi bài học ngày hôm qua
Bài học mang đậm tình thầy thiết tha
"Mỗi ngày đi học" đều "là một niềm vui"

03/08/2012 - 06/08/2012
Một năm ngày mất Thầy Lê Kim Anh

Phạm Ngọc Cường

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Khi

Khi

Khi con tim tôi còn thơ còn bé
Cũng hồn nhiên như bao trẻ thơ thôi:
Khóc cười chăng cũng một lúc một hồi
Giận dỗi lắm "bo xì" rồi "xí xóa"...

Khi yêu thương trong tim đã lan tỏa
Biết yêu cha, yêu mẹ, yêu ông bà,
Yêu Tổ quốc, tấc đất, yêu quê nhà,
Thương yêu cả cỏ hoa và muôn thú ...

Khi con tim tưởng rằng biết tự chủ
Lúc yêu game, mê truyện, say truyền hình,
Lạc vào giữa mê hồn trận vô hình
Đường trở lại bất thình lình không thấy ...

Khi con tim chợt bồi hồi tỉnh dậy
Tìm con đường, tôi chọn một lối đi
Lẽ đương nhiên của kẻ chẳng sợ gì
Sống đơn giản, tôi thư ... nhưng chẳng thả ...

25/07/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

Mượn ...

Mượn ...

Mượn cơn gió tôi gửi vào tương lai
Bao ước mơ bao nhiêu là hoài bão
Để đêm dài bớt đi bao phiền não
Để sớm mai chẳng một chút bận lòng

Mượn nắng mai tôi trả về hư không
Trả quá khứ bao vui buồn kỉ niệm
Để kí ức không theo thành hoài niệm
Để niềm tin điều tươi đẹp vẫn còn

Mượn sắc xuân mơn mởn mới còn non
Bồi mà đắp hiện tại - thời trai trẻ
Để mỗi khi chân ngừng trước ngã rẽ
Đâu mới là quá khứ, đâu tương lai!

09/07/2012 - 11/07/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Tiền năng


TIỀN NĂNG

Đêm đổ nắng trăng mọc giữa trưa
Thế giới ôi sao quá dư thừa!
Đời kia khổ cực lắm ngang trái
Hỏi người, người hỏi biết hay chưa?

Đạo lý xa xưa có còn đâu?
Người khôn khôn biết có thêm sầu?
Từng phe từng phái tranh nhau trị
Cốt để “tiền tiêu” lên làm đầu

Cuộc đời vật chất nắm quyền uy
Cứu hay bỏ mạng người là tùy
Người ta đang đùa “dao hai lưỡi”
Nếu không cẩn thận ắt là nguy

Cuộc đời sung sướng tựa như tiên?
Hay vấn vương theo một chút phiền?
Hạnh phúc hay là hối hận mãi?
Chỉ hỏi bên tai một chữ tiền.

04/04/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Tuổi trẻ sẽ dừng lại nhưng sáng tạo là mãi mãi ...

TUỔI TRẺ SẼ DỪNG LẠI NHƯNG SÁNG TẠO LÀ MÃI MÃI ...

Vô tình đến để rồi lặng lẽ đi
Tuổi trẻ ơi! Sao chẳng thể đợi chờ!
Lỡ mai đây qua rồi không trở lại
Để tim người hoài nhớ hoài ngẩn ngơ...

Vốn vô tình chẳng viết hết thành thơ!
Con tim tôi chẳng chấp nhận hững hờ
Không thể để đời trôi qua vô ích
Quyết chí tu rèn chờ đợi chớp thời cơ.

Sáng tạo trong tôi là quãng đời trai trẻ
Để vẽ nên những ngã rẽ cuộc đời
Theo thời gian tuổi trẻ sẽ lại vơi
Nhưng sáng tạo vẫn còn là mãi mãi...

Tuổi trẻ ơi! Giờ đây tôi đứng lại
Đứng giữa cuộc đời trên những chặn đường con
Chẳng muốn bước theo những lối đường mòn
Để chậm bước hơn cuộc đời nửa bước.

Nếu mai đây khi chân tôi lại bước
Tuổi trẻ ơi! Xin hãy mãi bền lòng
Vì tôi hứa: Sẽ là người tiên phong
Để sáng tạo dài hơn đời một tí!

27/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Bức tượng đài sống mãi!


BỨC TƯỢNG ĐÀI SỐNG MÃI!

Lớp thế hệ sau, ghi ơn người đi trước,
Xin nghiêng mình dưới tượng đài Hồ Chí Minh
Một con người bình thường đến nổi phi thường
Đã tìm đường khôi phục cơ đồ nước Việt.

Trong gian khó mới thấy anh hùng hào kiệt
Dáng thanh cao vượt tận đại dương nào
Sát cách bên lòng với chiến sĩ đồng bào
“Trường kì kháng chiến nhất định thắng lợi”

Nay non sông, gian sơn thu về một mối
Đồng bào Bắc Nam lại sum họp một nhà
Chiến thắng rồi! Vui rực rỡ cờ hoa
Vọng vang xa tên Người: Hồ Chí Minh, sống mãi...

26/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Phòng thi


PHÒNG THI

Phòng im im lặng mái đầu nghiêng
Lá khẽ rung theo gió cũng phiền
Tự thân, tự lực, tự tại sức,
Mỗi người một kiểu: không gian riêng !
Phòng thi trống trải sao thưa vắng
Quạt thổi ù ù lạnh vô biên
Sĩ tử cuối đầu, mày cau chặt
Giám thị ngồi kia, mặt tựa tiền.

08/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Điều gì mới


ĐIỀU GÌ MỚI

Ai đã sống những ngày u ám
Gió trở mình trời đất quay lưng
Dòng đời đi mãi chẳng ngừng
Lòng trơ trơ trụi chân ngừng đắn đo.

Kêu trong gió từng cơn quạnh vắng
Lệ chứa chan hạt nắng ban chiều
Nỗi lòng pha chút đìu hiu
Lẻ loi u uất lòng hiu hiu buồn.

Cánh chim nhỏ ban chiều buông rã
Tiếng kêu thương đã quá xa vời
Bầy chim khuất tận chân trời
Cô đơn chim nhỏ giữa đời chơi vơi.

Khi sóng gió, bão bùng khơi hết
Chân trời xa một vệt nắng hồng
Ôi chim nhỏ! Giữa tầng không
Mênh mông trời đất mở lòng đón em

01/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Xin lỗi


XIN LỖI

Tôi, đêm nay ngồi đây và đang nghĩ
Xin ngẫm ngâm chút suy nghĩ trong lòng
Lỗi lầm chi to lớn tưởng như không
Vì chẳng biết tâm hồn ai bé nhỏ.

Thật là ảo! Giá như tôi không có:
“Tình là mơ! Ước chi kề đôi hồn”
Tôi sẽ chẳng bao giờ thốt ý ngôn
Đã chẳng thể tổn thương người một chút.

Không nhớ hết ngàn điều trong một phút
Biết làm gì bù được lỗi lầm sai
Điều mình làm còn biết oán trách ai
Đó chẳng phải là tự làm tự chịu!

29/02/2012
Phạm Ngọc Cường

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Chia tay

CHIA TAY

Em ơi! Xa nhau từ đây liệu có phải?
Ngày mai em đi ngoảnh theo tôi ở lại...

Tôi ở lại... Chỉ em lặng lẽ đi...
Lòng nghe nhói kéo theo bao thương nhớ
Ta đã sắp xa nhau rồi em nhở?
Em vô tình sao vẫn cứ lặng thin?

Từ ngày mai mỗi sáng sớm bình minh
Em... đã chẳng... chẳng còn của tôi nữa
Ta chẳng thể cùng khóc cùng cười nữa
Chẳng thể cùng trò chuyện hay nhắn tin

Nếu ngày mai có gặp gỡ vô tình
Thì ta hãy mỉm cười như đã hứa
Vì đã biết ta không còn gì nữa
Em ơi em! Hãy luôn cười em nhé!

--Tạm biệt em...iPhone yêu dấu của tui T.T
Phạm Ngọc Cường
12/02/2012

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Suy tư về mưa


SUY TƯ VỀ MƯA

Mỗi một cơn mưa về
Tưởng như trời lại khóc
Lòng nghe sao trằn trọc
Gợn lên chút suy tư.

Từng hạt mưa, mưa rơi,
Nào lòng ai hay biết!
Có phải lời tiễn biệt?
Hay ngậm ngùi chia phai?
Có phải vô tình sai?
Đã làm ai ứa lệ?
Có phải tình huynh đệ?
Đã chẳng như xưa rồi?
Hay là ... tại lòng tôi?
Bi quan qua ánh mắt?

Hôm nay mưa không đến
Nhưng nỗi buồn vẫn về
Vì nay tình bạn hữu
Đã u hoài ... chán chê!

Bạn tôi vẫn còn đó?
Nào có biết còn không?
Lặng ngồi nghe tiếng gió
Mà cứ trách trong lòng.
Trách sao gió vô tình
đã làm mây trôi mất
để mưa không về được
mà trong lòng u uất.
-Bạn tôi, bạn có nghe
tiếng còi xe inh ỏi
giữa dòng người lạc lối
ngỡ đang hối thúc nhau.
họ đang hối thúc nhau
mau! Cho dòng người chạy!
nhưng tôi hối thúc bạn
dậy! Cho kịp dòng đời!
đừng để lòng chơi vơi
hãy cùng nhau san sẻ
tôi không phải mạnh mẽ
nhưng cũng đủ chở che
cho trái tim bớt lạnh
cho lòng bớt cô quạnh.

Hãy để tôi hiểu bạn
và để bạn hiểu tôi
hãy để tim mở lối
trước khi miệng cất lời.

19/01/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Choáng váng


CHOÁNG VÁNG

Tôi hét toáng khi tâm hồn choáng váng,
Không muốn im cũng chẳng muốn lặng dừng,
Hiểu làm chi không nói cũng ngập ngừng,
Tại vì tôi nên hững hờ thay đổi?

Sao không nói để biết mình lạc lối,
Mà lặng thinh như chưa hẹn bao giờ,
Người ngồi đấy nhưng tâm tưởng thẫn thờ,
Ta cùng đợi một bất ngờ thay đổi?

Vẫn khuôn mặt, ánh mắt và đôi môi,
Giận tươi vui, hàng mi và nụ cười,
Tôi chợt cảm đôi điều mới xinh tươi,
Hoài nhớ mãi, nhớ hoài, hoài nhớ mãi...

10/01/2012
Phạm Ngọc Cường