TRÁCH "GIẬN"
Hồi nhỏ có biết gì đâu,
Giận nhau cũng chỉ vài câu là hòa.
Lớn rồi thì lại thật thà,
Giận thì ra giận, với là khó quên.
Mà chẳng lẽ lại dễ quên,
Người ta lại bảo: “Cái tên ấy hèn,
Chẳng dám dỗi, chẳng dám ghen,
Chẳng dám để bụng, nhỏ nhen với đời”
Hỡi ơi kêu tới ông trời,
Ai mà rãnh thế xem đời cười chê?
Chẳng lẽ giận, cũng bị phê?
Không giận, không được, không phê, hơi buồn.
Cớ sao lại cứ như tuồng,
Hết hồi hiệp một xuống xuồng sang sông.
Sang sông nào có đâu xong,
Dây dưa kéo mãi, lông nhông tới hoài.
Cứ như đám nít choai choai,
Mặt già chưa tới, măng mai qua rồi.
Vậy mà vẫn thích đâm chồi,
Chọt qua, chọt lại, mấy hồi… mệt ghê!
Người bị động, kẻ bị tê,
Tinh thần phân tán, mặt ê hóa rồ.
Ham thiệt hơn, lại hồ đồ,
Cái chén thì giữ, cái tô bất cần.
Lại chẳng có chút phân vân,
Chỉ nghĩ mình đúng chẳng cần ai sai.
Tại sao không nghĩ cho ai,
Cho người người hiểu, chẳng ai hiểu lầm.
Lỡ như có lỡ hiểu lầm,
Đừng như con hến, lầm lầm im re.
Chẳng phải giấu, chẳng phải che,
Việc gì phải sợ phải e hỡi người.
Nói đi chín bỏ làm mười,
Cho lòng thanh thản, nụ cười thêm tươi.
16/11/2012 – 18/11/2012
Phạm Ngọc Cường