Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

Choáng váng


CHOÁNG VÁNG

Tôi hét toáng khi tâm hồn choáng váng,
Không muốn im cũng chẳng muốn lặng dừng,
Hiểu làm chi không nói cũng ngập ngừng,
Tại vì tôi nên hững hờ thay đổi?

Sao không nói để biết mình lạc lối,
Mà lặng thinh như chưa hẹn bao giờ,
Người ngồi đấy nhưng tâm tưởng thẫn thờ,
Ta cùng đợi một bất ngờ thay đổi?

Vẫn khuôn mặt, ánh mắt và đôi môi,
Giận tươi vui, hàng mi và nụ cười,
Tôi chợt cảm đôi điều mới xinh tươi,
Hoài nhớ mãi, nhớ hoài, hoài nhớ mãi...

10/01/2012
Phạm Ngọc Cường