Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Hoang mang


HOANG MANG

Có con chim dang đôi cánh muốn bay,
Nhưng gió nổi lên thổi lạnh hồn chim nhỏ,
Cả chân trời bao la, chim bé nhỏ,
Bỗng ngập ngừng co cánh chẳng dám dang.

Có cánh diều kia đang liệng chốn không gian,
Đã gặp gió quật huy hoàng đổ vỡ,
Cuốn phăng cánh diều bay dang bay dở
Bỗng kinh hoàng chao đảo mà lộn nhào…

Ôi cơn gió! Chỉ tại mi thôi đó!
Thổi làm chi cho lạnh cả tâm can?
Thổi làm chi cho điêu đứng không gian?
Cho vùi dập phát triển thành suy thoái?!

Cho giờ đây thời gian như đứng lại!
Cho cuộc đời mang một vẻ hoang mang?
Cho thế gian thêm chút khổ cơ hàn?
Hay là để biết rằng mi tồn tại?

10/01/2013
Phạm Ngọc Cường