Tôi tìm lại tôi của ngày xưa
Một thời kỉ niệm đã phai mờ
Đọng trong hồi tưởng thời gian ấy
Tôi thấy tôi qua mà ngẩn ngơ
Trên quãng đường đầu tôi bước đi
Tôi nào có biết khó khăn gì!
Chỉ là biết thế và như thế
Bình thản tôi qua chẳng nghĩ suy
Tôi nhớ về thời thay đổi. Tôi
dữ dội như một con hùm đói
Tưởng rằng đã bắt được cơ hội
Ai ngờ nó đã chóng vụt trôi
Tôi nhớ những phút nông nỗi kia
Tất cả như đã toan sụp đổ
Gồng mình gượng dậy mà lệ đổ
Muốn bỏ đi về với hư vô
Tôi nhớ về ánh nắng huy hoàng
Đã từng rộn ràng trái tim tôi
Đã từng rạo rực trong lòng ngực
Đã khiến cho tôi lớn hơn nhiều
Tôi hỏi tại sao tôi ở đây?
Nhưng tìm lại tôi của ngày ấy?
Có lẽ đã có tôi ngày ấy
Nên tôi bây giờ mới ở đây
26/11/2013
Phạm Ngọc Cường