Đun ngọn lửa thắp lên bao ước mơ,
Cô xúc tác cho muôn ngàn phản ứng,
Tạo bao nhiêu là “hợp chất siêu cứng”
Có thể trường tồn mãi mãi theo thời gian.
Nhưng lạ thay giữa muôn chục trăm ngàn,
Có một “chất” chẳng thể nào thay đổi,
Dù chảy rửa hay chỉ là hóa khói,
Cũng chưa từng một lần được xảy ra.
Dù là trong Axit, muối trung hòa,
Cũng chẳng thể, chẳng thể nào biến chất,
Và hiển nhiên ta nhận thấy sự thật,
Đó là cô với tâm huyết đời mình.
Mặc bao chất có bao dạng thù hình,
Cô vẫn dạy vẫn dạy hoài không mỏi,
Để tất cả kết tủa về một lối,
Để kết tinh viên ngọc sáng cho đời.
Dù một mai bay xa khắp muôn nơi,
Hay là thăng hoa giữa cuộc đời sự sống,
Thì mọi chất vẫn nhớ về một hình bóng,
Hình bóng người tinh chiết đầu tiên.
20/11/2011
Phạm Ngọc Cường