TÔI PHẢI SỐNG NHƯ NGÀY MAI TÔI CÒN PHẢI SỐNG
Tôi đang sống, chiến đấu bằng niềm tin,
Bằng khát khao, nghị lực của chính mình,
Bằng ánh mắt, nụ cười của các bạn,
Nhưng chẳng bao giờ ... bằng cuộc sống của tôi.
Nếu ngày mai tôi không còn sống nữa,
Chẳng đáng buồn phải níu kéo làm chi,
Có đáng cười khi tôi phải ra đi,
Hãy im lặng ... để tôi cười khi ấy!
Nếu ngày mai tôi không còn tỉnh dậy,
Bạn cũng đừng vẽ tiếp ước mơ tôi,
Bởi ước mơ tuy chẳng phải xa vời,
Nhưng có lẽ ... đừng làm thì mới tốt.
Nếu tôi chết cho cây rừng tươi tốt,
Cho cuộc đời vẫn mãi mãi xanh tươi,
Cho bờ môi không biến mất nụ cười,
Thì ắt hẳn tôi sẽ không ngần ngại.
Bởi thế gian tưởng muôn ngàn trống trải,
Thì cuộc đời vẫn còn có lắm gian truân,
Khi vùi, khi dập, có khi ngừng,
Đương sống nay, mai đây ai biết được.
Tôi đang sống và bạn cũng đang sống,
Nhưng bạn ơi bạn có sống hay không?
Hay là tôi đã chết thật rồi?
Sao vô cảm mà ơ thờ đến thế.
Tôi phải sống như ngày mai tôi còn phải sống,
Còn bạn? Bạn có sống như vậy không?
Hay là bạn đang sống như ngày mai bạn phải chết,
Để quên đi hết mọi chuyện trên đời.
Phạm Ngọc Cường
18/10/2012