Vô tình đến để rồi lặng lẽ đi
Tuổi trẻ ơi! Sao chẳng thể đợi chờ!
Lỡ mai đây qua rồi không trở lại
Để tim người hoài nhớ hoài ngẩn ngơ...
Vốn vô tình chẳng viết hết thành thơ!
Con tim tôi chẳng chấp nhận hững hờ
Không thể để đời trôi qua vô ích
Quyết chí tu rèn chờ đợi chớp thời cơ.
Sáng tạo trong tôi là quãng đời trai trẻ
Để vẽ nên những ngã rẽ cuộc đời
Theo thời gian tuổi trẻ sẽ lại vơi
Nhưng sáng tạo vẫn còn là mãi mãi...
Tuổi trẻ ơi! Giờ đây tôi đứng lại
Đứng giữa cuộc đời trên những chặn đường con
Chẳng muốn bước theo những lối đường mòn
Để chậm bước hơn cuộc đời nửa bước.
Nếu mai đây khi chân tôi lại bước
Tuổi trẻ ơi! Xin hãy mãi bền lòng
Vì tôi hứa: Sẽ là người tiên phong
Để sáng tạo dài hơn đời một tí!
27/03/2012
Phạm Ngọc Cường