Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Tuổi trẻ sẽ dừng lại nhưng sáng tạo là mãi mãi ...

TUỔI TRẺ SẼ DỪNG LẠI NHƯNG SÁNG TẠO LÀ MÃI MÃI ...

Vô tình đến để rồi lặng lẽ đi
Tuổi trẻ ơi! Sao chẳng thể đợi chờ!
Lỡ mai đây qua rồi không trở lại
Để tim người hoài nhớ hoài ngẩn ngơ...

Vốn vô tình chẳng viết hết thành thơ!
Con tim tôi chẳng chấp nhận hững hờ
Không thể để đời trôi qua vô ích
Quyết chí tu rèn chờ đợi chớp thời cơ.

Sáng tạo trong tôi là quãng đời trai trẻ
Để vẽ nên những ngã rẽ cuộc đời
Theo thời gian tuổi trẻ sẽ lại vơi
Nhưng sáng tạo vẫn còn là mãi mãi...

Tuổi trẻ ơi! Giờ đây tôi đứng lại
Đứng giữa cuộc đời trên những chặn đường con
Chẳng muốn bước theo những lối đường mòn
Để chậm bước hơn cuộc đời nửa bước.

Nếu mai đây khi chân tôi lại bước
Tuổi trẻ ơi! Xin hãy mãi bền lòng
Vì tôi hứa: Sẽ là người tiên phong
Để sáng tạo dài hơn đời một tí!

27/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Bức tượng đài sống mãi!


BỨC TƯỢNG ĐÀI SỐNG MÃI!

Lớp thế hệ sau, ghi ơn người đi trước,
Xin nghiêng mình dưới tượng đài Hồ Chí Minh
Một con người bình thường đến nổi phi thường
Đã tìm đường khôi phục cơ đồ nước Việt.

Trong gian khó mới thấy anh hùng hào kiệt
Dáng thanh cao vượt tận đại dương nào
Sát cách bên lòng với chiến sĩ đồng bào
“Trường kì kháng chiến nhất định thắng lợi”

Nay non sông, gian sơn thu về một mối
Đồng bào Bắc Nam lại sum họp một nhà
Chiến thắng rồi! Vui rực rỡ cờ hoa
Vọng vang xa tên Người: Hồ Chí Minh, sống mãi...

26/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Phòng thi


PHÒNG THI

Phòng im im lặng mái đầu nghiêng
Lá khẽ rung theo gió cũng phiền
Tự thân, tự lực, tự tại sức,
Mỗi người một kiểu: không gian riêng !
Phòng thi trống trải sao thưa vắng
Quạt thổi ù ù lạnh vô biên
Sĩ tử cuối đầu, mày cau chặt
Giám thị ngồi kia, mặt tựa tiền.

08/03/2012
Phạm Ngọc Cường

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Điều gì mới


ĐIỀU GÌ MỚI

Ai đã sống những ngày u ám
Gió trở mình trời đất quay lưng
Dòng đời đi mãi chẳng ngừng
Lòng trơ trơ trụi chân ngừng đắn đo.

Kêu trong gió từng cơn quạnh vắng
Lệ chứa chan hạt nắng ban chiều
Nỗi lòng pha chút đìu hiu
Lẻ loi u uất lòng hiu hiu buồn.

Cánh chim nhỏ ban chiều buông rã
Tiếng kêu thương đã quá xa vời
Bầy chim khuất tận chân trời
Cô đơn chim nhỏ giữa đời chơi vơi.

Khi sóng gió, bão bùng khơi hết
Chân trời xa một vệt nắng hồng
Ôi chim nhỏ! Giữa tầng không
Mênh mông trời đất mở lòng đón em

01/03/2012
Phạm Ngọc Cường